Bài thơ GỌI ĐÒ - NGUYỄN KHÁNH TIẾN

tháng Giêng động dài, tháng Hai động tố ... 


Tháng Giêng với một mùa Xuân xum vầy vừa qua đi, bao niềm vui cũng phải tạm hẹn lại, mỗi người chúng ta lại balo tay xách lên vai, rời xa "quơ" hương Nhơn Lý, tiếp tục bước đường tha hương trong cuộc mưu sinh dâu bể. Tháng Hai tiếp đến, bộn bề cuộc sống lại quen nhịp hối hả chốn thị thành, bất chợt một niềm nhớ miên man, len lỏi đến cùng với dư âm những ngày Xuân vừa qua. Và chỉ cần có thế, bao nhiêu hình ảnh thân thuộc của chốn quơ xưa hối hả ùa về ...
Một sự đồng cảm lạ kỳ khi bắt gặp món quà quý giá của tác giả Nguyễn Khánh Tiến. Xin chi sẻ đến toàn thể quý bạn đọc đồng cảm và yêu văn thơ, để dùng thổn thức với hình ảnh chiếc "máy đò" thân thương của một thời, giờ chỉ còn ... để nhớ.





Gọi Đò
(Thân tặng những người con tha phương Nhơn Lý)
Nắng chiều lật đật ven sông
Gọi đò chỉ thấy nước dần trôi xa
Bập bùng đốm lửa lòng ta
Bên sông ngong ngóng mái nhà tình thân

Quê nghèo hòn Cỏ hòn Cân
Ung dung chắn biển muôn phần xót xa
Nhấp nhô sóng biếc quê nhà
Còn chăng hòn Sẹo mặn mà gió sương

Lạc loài lê bước tha phương
Lòng ta luôn mãi vấn vương ba hòn
Mây giăng quên ánh trăng tròn
Đố ai quên được bóng hồn quê hương

Gọi đò như gọi người thương
Những chiều trở lạnh giữa đường long đong
Chiều nay em có nhớ mong
Cánh chim bói cá muôn trùng dặm khơi.



***                                                                                            


( Ghi chú: hòn Cỏ, hòn Cân, hòn Sẹo là ba hòn đảo nhỏ ở biển Đông thuộc xã Nhơn Lý, Quy Nhơn, Bình Định )

Nhận xét