Thơ "Ngày Mới"
Nhân dịp gặp Thầy, con trò mạn phép được đăng vài sáng tác mang đậm chất "thiền", "chiêm nghiệm" về cuộc đời này.
Vô Dụng
Người ta bảo tôi là tay vô dụng
Vì trước khi sinh tôi chẳng có gì
Tôi lớn lên giữa hai bờ thương ghét
Hương vị cuộc đời là hạnh phúc khổ đau
Tôi đi khắp nơi để tìm sự sống
Mà chẳng nơi nào dung được tấm thân
Tiền bạc ư, danh vọng ư....
Nó như hạt sương trên ngọn cỏ giữa đồng
Khi mặt trời lên tan như giấc mộng
Thương và ghét là hai bờ cuộc sống
Hạnh phúc khổ đau cùng một dòng sông
Tất cả cuốn trôi chảy về biển cả
Để hòa vào bể nước mênh mông.
Bước Chân Về *
Bao kiếp sống bồng bềnh trôi nổi mãi
Nắm bắt hoài rốt cuộc vẫn tay không
Trở Về*
Khi ta vô tình, tình lại đến
Khi ta hữu tình, tình lại đi
Ngẫm sự đời ai nắm chắc cái chi
Kìa nước chảy mây trôi đông tàn xuân đến
Vẫn biết: "Nhạn quá trường không, ảnh trầm hàn thủy" **
Sao cảnh qua rồi lòng vẫn còn mong
Một chiếc lá rơi, một âm chim hót
Đâu phải vô tình giữa cảnh mênh mông
Chớ vội nghe cũng đừng phủi bỏ
Vì sông kia sâu cạn biết đâu dò
Hãy để thời gian trả lời tất cả
Rồi một ngày ta trở lại với chính ta.
*Đăng trên Tạp chí Văn Nghệ BT hè năm 2011.
** Đại ý: Nhạn bay qua dòng sông, bóng "rơi" xuống mặt nước, Nhạn không "cố ý". Nghĩa bóng: Tâm "xúc cảnh" - Khi cảnh qua rồi tâm không lưu giữ.
Ngày Mới*
Ta tìm mãi niềm vui nơi cuối bể
Ta tìm hoài hạnh phúc ở màu mây
"Đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt"**
Thôi thì trở về hiện tại phúc giây
Bầu trời trong xanh mắt ta còn thấy
Tiếng chim lảnh lót lời vẫn còn vang
Bờ cát dài bàn chân ta nhịp bước
Làn gió tươi cánh mũi thở nhẹ nhàng
Hạnh phúc rất gần hạnh phúc đâu xa
Lòng bỗng thấy mùa xuân như trở lại
Sân vườn chùa lộc lá mọc bài ca
Một cánh hoàng mai tiếng chuông ngày mới.
* Xuất bản trên Tạp chí Văn nghệ BT dịp xuân 2008
** Trích trong "Một Cõi Đi Về" của Trịnh Công Sơn.
Vô Dụng
Người ta bảo tôi là tay vô dụng
Vì trước khi sinh tôi chẳng có gì
Tôi lớn lên giữa hai bờ thương ghét
Hương vị cuộc đời là hạnh phúc khổ đau
Tôi đi khắp nơi để tìm sự sống
Mà chẳng nơi nào dung được tấm thân
Tiền bạc ư, danh vọng ư....
Nó như hạt sương trên ngọn cỏ giữa đồng
Khi mặt trời lên tan như giấc mộng
Thương và ghét là hai bờ cuộc sống
Hạnh phúc khổ đau cùng một dòng sông
Tất cả cuốn trôi chảy về biển cả
Để hòa vào bể nước mênh mông.
Bước Chân Về *
Bao kiếp sống bồng bềnh trôi nổi mãi
Nắm bắt hoài rốt cuộc vẫn tay không
Việc thế sự luận bàn lâu cũng chán
Nên đôi khi buôn bỏ thấy nhẹ nhàng
Kìa biển lặng bình minh đà ló rạng
Trời trong xanh gió nhẹ bước chân về
Chuyện quá khứ buồn vui thôi khép lại
Ta uống trà ngắm phượng nở biết hè sang.
* Đăng trên Tạp chí Văn nghệ BT hè năm 2010
Sáng tác: ĐĐ. Thích Giác Viễn, Trụ Trì Tịnh Xá Ngọc Bình, Bình Thuận.
Nhận xét
Đăng nhận xét
Ý kiến nhận xét về bài viết, kính mong quý vị ghi rõ Họ tên. Xin chân thành cảm ơn